“Cái
quý nhất của con người ta là đời sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống
sao cho khỏi phải xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho
khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để đến khi nhắm mắt xuôi
tay có thể nói rằng: Tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp
cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người. Và ta phải sống
gấp lên mới đọc. Vì bệnh tật vô lý hay một sự tình cờ bi đát nào đó có thể bỗng
nhiên cắt đứt cuộc đời.” Chân lý sống ấy được nhà văn Nicolai A. Ostrovsky
tái hiện sống động thông qua chàng trai Pavel trong tác phẩm “Thép đã tôi thế đấy”.
Nicolai A. Ostrovsky đã thu
gọn được hình ảnh con người mới trong nhân vật Pa-ven Ca-rơ-sa-ghin. Pa-ven (Pavel) trưởng
thành qua từng thời kỳ của cách mạng, bước đường gian khổ trưởng thành của thế
hệ thanh niên Xô Viết đầu tiên đã được nhà văn tái hiện sống động qua cuộc đời
của người thanh niên Pa-ven. Pa-ven mang trong mình những vẻ đẹp không theo mô
típ lý tưởng hóa quá đà, mà qua ngòi bút của Nicolai hiện lên chân thực hơn bao
giờ hết, đó là hình ảnh “người anh thuộc
thế hệ mở đường…” mà nhân dân thế giới đầy yêu mến và ngưỡng mộ.
Chàng trai Pavel |
Pavel Korchagin là
một thanh niên lớn lên trong khi điều kiện đất nước đang gặp nhiều khó khăn.
Cũng như bao thanh niên Liên Xô khác, anh cũng có người bạn gái chơi thân, cô
tên là Tonya và sau này trở thành người yêu. Tonya là một cô gái xinh xắn, yêu
Pavel với tất cả tình cảm ban đầu trong trắng ngây thơ của một thiếu nữ mới lớn.
Tình cảm của hai người có lẽ sẽ rất đẹp và trọn vẹn nếu như không có chuyện
Pavel đi theo tiếng gọi của lý tưởng giai cấp lúc đó, lý tưởng muốn cống hiến sức
trẻ của mình phục vụ cho Tổ quốc, cho cách mạng, theo tiếng gọi của Đảng Cộng sản.
Anh trai Pavel cũng theo con đường này. Tônhia rất yêu Pavel nhưng không thể đợi
anh và theo anh, không dám yêu một lý tưởng. Nhà Tonya lại thuộc giai cấp tư sản.
Pavel nói:
"Anh trước hết là người
của Đảng - sau đó mới là người của em và những người thân khác. Em có gan yêu một
công nhân, nhưng lại không có gan yêu một lý tưởng".
Pavel đã chia tay Tonya mà
theo lý tưởng mình đã xác định. Anh hăng hái, hồ hởi cống hiến sức trẻ thanh
niên của mình cho những công việc phục vụ cho nhân dân, cho Tổ quốc. Trong thời
gian xây dựng con đường sắt nhỏ nối khu rừng với thành phố, tình cờ Pavel đã gặp
lại Tonya. Công việc ở đây rất cực nhọc, ngày đêm chịu đói rét, gian khổ để gấp
rút hoàn thành cho kỳ được con đường sắt cho kịp trước khi mùa đông tới. Nếu
không kịp thì tất cả mọi người trong thành phố này sẽ chết cóng vì không đủ gỗ
để sưởi ấm. Do vậy, Tonya đã suýt không nhận ra anh vì trông anh đã hoàn toàn
khác, rách rưới, tím tái vì giá lạnh, gầy gò như một người ăn xin và đang xúc
tuyết, tuy có đôi mắt thì vẫn là Pavlusha ngày nào. Tuy nhiên, cô đã không dám
bắt tay anh khi anh đưa tay ra và anh hiểu rằng, tình cảm cũ giữa hai người
vĩnh viễn không còn nữa. Cô giờ đây đã có chồng và "sặc mùi băng phiến".
Sau này, trong quá trình
lao động và sinh hoạt trong tổ chức Đảng, Pavel đã gặp Rita và được cô quý mến.
Nhưng tình cảm giữa hai người chỉ giữ ở tình đồng chí... Về sau, có lúc Pavel bị
bệnh sốt thương hàn và bị bại liệt, vôi hóa cột sống, phải ngồi xe lăn, có một
y tá chăm sóc và động viên, dồn hết tình thương cho anh. Anh cảm thấy mình
không được quyền lùi bước trước khó khăn, tin tưởng vào tình yêu mới và chuyển
sang viết sách vẫn với ngọn lửa và chất thép đã được tôi luyện ngày nào...
Xa xa thấp thoáng bên kia sông
Những đốm lửa bập bùng cháy sáng
Ánh bình minh ban man ló rạng
Trên nền trời trong vắt tinh khôi
...
Cuốn “Thép đã tôi thế đấy”
mãi mãi là Thánh kinh, là ngọn lửa soi đường, là hy vọng của hàng triệu triệu
trái tim yêu mến hòa bình, lao động và cống hiến trên thế giới. Như nhà văn Nga
Yury Belychenko đã viết: "... Ngày nay, đọc lại Thép đã tôi thế đấy,
tôi càng thấy rõ hơn bao giờ hết: đó là một cuốn sách độc nhất vô nhị và đầy sức
thuyết phục. Trong tất cả những điều mà ngày hôm nay một số người thì đe dọa
chúng ta, còn số khác thì tỏ ra khâm phục cuộc đấu tranh giai cấp, nội chiến và
đặc biệt là khâm phục sự lao động vô cùng cực nhọc nhưng tự nguyện của tác giả.
Bị vôi hóa cột sống, bị bại liệt cả hai chân, bị mù hẳn vì vết thương, cuộc sống
vật chất quá thiếu thốn sau nội chiến, thế mà ông vẫn đêm ngày làm việc bằng hết
cả phần cuộc đời còn lại của mình...".
Clink vào đường link để tải và đọc
0 comments: