Một đêm không
sao nọ, có một con cú đậu trên một nhánh sồi. Hai con chuột chũi cố lặng lẽ bò
qua và không bị cú nhìn thấy chúng. Đột nhiên có tiếng cất lên:
- Chúng mày! –
Cú nói
- Ai vậy? Chúng
run run hỏi trong nỗi sợ hãi và kinh ngạc, vì chúng không thể tin nổi rằng bất
kỳ kẻ nào có thể nhìn thấy chúng trong màn đêm đen dày đặc.
- Hai đứa
chúng mày! Cú lại nói.
Hai con chuotj
chạy vội đi và kể cho những sinh vật khác trong rừng rằng cú là kẻ vĩ đại nhất
và thông thái nhất trong muôn thú vì nó có thể nhìn thấy trong bóng tối và vì
nó có thể trả lời mọi câu hỏi.
- Tớ sẽ coi
xem thế nào. – một con diều ăn rắn nói, và rồi một đêm nọ nó tới gặp cú và trời
cũng rất tối.
- Tôi có bao
nhiêu cái vuốt? – diều ăn rắn hỏi.
- Hai. Cú đáp
và quả nhiên là đúng thế
- Ông có thể
chỉ cho tôi cách diễn tả khác của từ “nghĩa là” hay “cụ thể là” được không?
- Tức là. – cú
đáp
- Vì sao nói một
tình nhân kêu gọi tình yêu của anh ta? – diều ăn rắn hỏi tiếp
- Để tán tỉnh.
– Cú trả lời
Diều ăn rắn bội
vã quay về với những sinh vật khác và thuật lại rằng cú thật là con thú vĩ đại
nhất và thông thái nhất thế gian vì nó có thể nhìn trong bóng tối và có thể trả
lời mọi câu hỏi.
- Thế nó có thể
nhìn thấy vào lúc ban ngày không? Một con cáo hung hỏi
- Phải. Một
con chuột sóc và một con chó xù Pháp đồng thanh lặp lại, “thế nó có thể nhìn thấy
vào lúc ban ngày không?
Mọi sinh vật
khác cười to vì câu hỏi ngốc nghếch đó, và chúng lao tới con cáo hung và hai đồng
bạn của nó, đuổi chúng ra khỏi vùng đó. Sau đó chúng cử một sứ giả tới gặp cú
và đề nghị đó làm lãnh tụ của chúng. Khi cú xuất hiện giữa lũ thú vật, trời
đang giữa trưa và mặt trời tỏa sáng. Nó đi rất chậm rãi, điều đó tạo cho nó một
phẩm cách vĩ đại, nhìn trông rất oai phong lẫm liệt và cú đưa mắt nhìn quanh
chòng chọc với đôi mắt to, khiến nó có vẻ cực kỳ quan trọng, và mọi đôi mắt của
các con thú khác phải nể sợ trước đôi mắt của cú.
Ông ấy là thần!
– một con gà mái rừng la lên.
Và những con
khác cùng cất tiếng, “Ông ấy là thần! Thế là chúng kéo nhau đi theo cú bất kỳ
nơi nào nó tời và khi nó bắt đầu va vào mọi thứ thì cả chúng cũng bắt đầu va
vào mọi thứ. Cuối cùng nó tới một đại lộ và đi lên giữa đại lộ với tất cả các
sinh vật khác theo sau. Lúc đó một con diều hâu, kẻ đang đóng vai người theo hầu,
nhìn thấy một chiếc xe tải đang hướng về phía chúng với vận tốc năm mươi dặm một
giờ, nó báo cáo với diều ăn rắn, và diều ăn rắn báo cáo với cú.
- Có nguy hiểm
phía trước! – diều ăn rắn cảnh báo
- Tức là! Cú nói
- Diều ăn rắn
bảo nó: Ông có sợ không?
- Ai? Cú nói một
cách bình thản, vì nó không thể nhìn thấy chiếc xe tải đang tới.
- Ông ấy là thần!
Mọi sinh vật lại kêu to, và chúng vẫn đang reo hò cho đến khi chiếc xe tải cán
lên chúng. Một số con thú bị thương sơ sài, nhưng đại đa số, trong đó có cú vị
giết chết.
Bài học rút ra
là bạn có thể bịp rất nhiều người trong một thời gian khá lâu.
Nguồn: Lễ hội
Thurber, James Thurber, 1894 - 1961
0 comments: